ANH HÙNG CHÍ - Trang 1242

- Chờ nữ nhân nọ thối lui, ta sẽ thả!

Dương Túc Quan sợ nàng sốt ruột báo thù rồi lại hành sự lỗ mãng, mặc cho
nàng liên tục giãy dụa nhưng vẫn ôm chặt.

Hồ Mị Nhi thấy cảnh này thì cười lạnh:

- Thì ra tiểu a đầu này là ý trung nhân của ngươi? Rất tốt, rất tốt!

Lời lẽ như có phần ghen tuông. Thị cười lạnh một tiếng, đổi lại bộ dáng
băng lãnh:

- Đã như vậy thì chúng ta không còn gì để nói. Các ngươi cần giải dược thì
lấy da dê để đổi đi!

Nói xong liền muốn bỏ đi.

Vi Tử Tráng đưa tay ngăn lại, quát:

- Không giao giải dược thì có chạy đằng trời!

Khuôn mặt thanh tú của Hồ Mị Nhi lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:

- Lão nương không phát uy, ngươi khi dễ ta là mèo bệnh sao?

Thị vừa ăn phải dấm chua, thủ đoạn trở nên tàn nhẫn. Thoáng vung tay thì
một mùi hương tao nhã tràn ngập khách điếm. Mọi người sợ có độc thì vội
nín thở. Lợi dụng lúc này, Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ.

Vi Tử Tráng kêu lên:

- Chạy đi đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.