ANH HÙNG CHÍ - Trang 1244

Tiếng chưa tắt thì người đã như làn khói tan biến đi.

Linh Định thấy cường địch đã đi, liền tới xem kỹ thương thế Linh Chân
cùng Ngũ Định Viễn. Linh Chân vẫn vận công đang trừ độc, hơi nước lượn
lờ trên đầu giống như lồng hấp đủ thấy đã tới lúc mấu chốt, không được
quấy nhiễu.

Dương Túc Quan mang Diễm Đình nhảy xuống. Hai người vừa hạ xuống
đất thì liền buông Diễm Đình ra, chắp tay nói:

- Tại hạ đã đắc tội, xin cô nương thứ lỗi.

Diễm Đình nhớ tới đại thù sư môn chưa trả, làm sao sư thúc có thể an nghỉ
đây? Nàng là sư tỷ mà không thể bảo hộ sư muội, lại còn bị Dương Túc
Quan xem nhẹ như vậy. Trong lòng đau khổ, cảm thấy bản thân thật vô
dụng, nước mắt rơi như mưa khóc thành tiếng.

Hồ Mị Nhi vốn đã động lòng, ai ngờ Diễm Đình quấy nhiễu khiến sự tình
hỏng bét. Chỉ là nhớ đến sư thù của nàng thì không trách được. Dương Túc
Quan thở dài nói:

- Cô nương đừng tức giận, ta thật không cố ý đắc tội.

Nói xong liền muốn đi lên an ủi.

Quyên Nhi tiến lên đẩy chàng ra, lạnh lùng thốt:

- Ngươi đi mà tìm Bách Hoa tiên tử của ngươi! Mở miệng một câu tiên cô
hai câu tiên cô, không biết xấu hổ sao!

Lại đỡ lấy rồi sư tỷ rồi nhẹ lời an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.