ANH HÙNG CHÍ - Trang 1365

Không ngờ Bách Hoa tiên tử đưa tay đút một viên đan dược vào miệng
chàng. Dương Túc Quan lắp bắp kinh hãi, đang muốn nhả ra thì cảm thấy
thuốc kia thơm mát, vừa vào miệng thì cơn choáng váng trong đầu giảm đi
rất nhiều. Lại nghe Hồ Mị Nhi thấp giọng nói:

- Dương đại nhân, chúng ta thương lượng một chút. Ta đã cho ngươi giải
dược, chờ khi ngươi khôi phục thần công nhất định phải cứu ta, mang ta rời
khỏi nơi này!

Đám người Song Long trại đang nói chuyện với nhau nên không chú ý hành
động của hai người.

Dương Túc Quan chậm rãi hỏi:

- Vậy còn da dê? Còn muốn cướp nữa sao!

Hồ Mị Nhi thản nhiên cười nói:

- Đương nhiên là muốn nhưng giờ là lúc nguy hiểm. Đám thổ phỉ này võ
công thần kỳ, xem bộ dáng bọn hắn tám phần sẽ giết ta, hiện giữ tánh mạng
quan trọng hơn.

Hồ Mị Nhi tâm ngoan thủ lạt, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ giảo hoạt dưới ánh
trăng. Có điều Dương Túc Quan không có lựa chọn nào khác, nhẹ nhàng
gật đầu nói:

- Được rồi! Ta còn một thêm vị bằng hữu trúng độc. Nếu giao thêm giải
dược, ta sẽ giúp cô thoát hiểm.

Hồ Mị Nhi cười hì hì, nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.