ANH HÙNG CHÍ - Trang 1458

năm người rải rác khắp nửa dặm, phân tán quanh trung quân, vạn nhất có
việc thì đốt lửa làm hiệu. Dùng phương pháp này, quả nhiên nắm giữ được
tình hình lớn nhỏ trong quân, trên đường không xảy ra chuyện gì lớn.

Ngày hôm đó tới một địa phương, chợt thấy ở xa xa có một ngọn núi hùng
vĩ, mây mù lượn lờ xung quanh cảm giác thật cô độc. Tần Trọng Hải ngồi
trên ngựa, chỉ roi về phía đó hỏi:

- Đây là núi gì, sao cao vút hiểm trở như vậy?

Tiết Nô Nhi ở bên được dịp cười lạnh:

- Ngay cả núi này mà cũng không biết, thật hổ cái danh Du Kích Tướng
Quân triều đình.

Tần Trọng Hải ha hả cười nói:

- Tiết phó tổng quản biết thì xin cứ sảng khoái chỉ bảo, trước nay ta không
biết thì nói không biết, chưa từng dấu dốt.

Tiết Nô ngoài miệng chiếm tiện nghi, trong tâm thật là sảng khoái, cười nói:

- Ngươi đã thừa nhận bản thân ngu xuẩn, ta cũng nói cho ngươi biết. Núi
này chính là Nộ Thương Sơn đỉnh đỉnh đại danh!

Tần Trọng Hải nghe ba chữ Nộ Thương Sơn thì kinh ngạc, nói:

- Nộ Thương Sơn, năm đó tụ tập hơn ba vạn người đại chiến một phen cùng
triều đình sao?

Tiết Nô Nhi cười hắc hắc, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.