ANH HÙNG CHÍ - Trang 1501

Tới lúc hoàng hôn, Tần Trọng Hải vận khinh công nhẹ nhàng hành tẩu trên
mặt tuyết, không để hai chân ngập sâu trong tuyết đọng.

Thêm một lát đã tới đỉnh núi, khí hậu lại biến hóa không chừng. Trên này
được bao phủ bởi một vùng sương mù dày đặc trắng xoá không thấy rõ
đường. Dưới chân đạp phải một cột đá, Tần Trọng Hải ngẩng đầu nhìn lên,
thấy một cái cổng chào thật lớn nhưng đã bị phá hủy, bên trái đổ nát như có
thể sụt xuống bất cứ lúc nào.

Tần Trọng Hải lắc lắc đầu, đang muốn đi lên thì lại thấy một tấm biển bằng
đồng thật lớn dưới chân. Y cúi người, xóa lớp tuyết đọng dày ở trên, thấy có
ba chữ rất lớn màu đỏ như son:

- Nộ Thương Sơn.

Tần Trọng Hải rùng mình, mới nhớ lúc này mình đã ở tại đỉnh Nộ Thương
Sơn, liền nghĩ thầm:

- Không biết Ngôn Nhị Nương chạy lên đống hoang tàn này làm gì? Phải
chăng nhờ người giúp đỡ?

Lập tức tay cầm cương đao đề phòng bị đánh lén.

Y đi thẳng về phía trước, trước mắt vẫn là một vùng trắng trắng mịt mờ
không bóng người. Một lúc sau trên người đã phủ đầy tuyết, liền nghĩ:

- Tuyết rơi rất dày, chỉ sợ khó tìm mà được Ngôn Nhị Nương, không bằng
ngày sau phái binh lên lục soát, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đang muốn xuống núi thì thấy một tòa lầu các cao cao mờ ảo trong tuyết
phía xa. Tần Trọng Hải mừng rờ thầm nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.