ANH HÙNG CHÍ - Trang 1500

- Họ Hạng kia! Ngươi là quân đê tiện vô sỉ, hạ lưu hơn cả đám hoạn quan
gian thần kia! Ngươi trơ mắt nhìn các huynh đệ bị bắt không cứu, còn là
người nữa sao?

Kim Mao Quy ở một bên lạnh lùng thốt:

- Không cần nhiều lời với hạng người như thế, hắn quanh năm trốn trong
quỷ miếu nên sớm đã điên rồi. Sau này một mình chết bên trong, không có
cả người nhặt xác, còn thảm hơn chúng ta cả trăm lần.

Người nọ nghe lời châm chọc nhưng vẫn im lặng không nói gì, thật lâu sau
trong miếu không có tiếng động truyền ra.

Tiết Nô Nhi cười nói:

- Đi thôi! Còn ở nơi này làm gì?

Nói xong đẩy vào người Tiểu Thố Nhi. Tiểu Thố Nhi kêu to:

- Họ Hạng, ngươi không cứu chúng ta cũng được, tốt xấu gì cũng nên cứu
Ngôn tỷ tỷ!

Mọi người dây dưa một hồi, tiếng kêu dần dần khuất xa.

Lại nói Tần Trọng Hải chạy lên núi nhưng không hề thấy bóng dáng Ngôn
Nhị Nương. Y cẩn thận tìm kiếm một hồi, đến sườn núi thì khí trời đã lạnh
hơn dưới chân núi rất nhiều. Trên bầu trời lất phất bay những bông hoa
tuyết lớn, tuyết đọng dày tới vài thước. Y tìm kiếm dấu vết khả nghi, chợt
thấy có dấu chân lờ mờ, mừng rỡ liền theo đó lên núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.