ANH HÙNG CHÍ - Trang 1511

Tần Trọng Hải cũng thẹn quá hoá giận, hừ một tiếng rồi đứng dậy, lớn tiếng
nói:

- Nữ nhân cô thật không thức thời! Tần Trọng Hải ta đi khắp Tam sơn Ngũ
nhạc, có ai nói ta không phải là hảo hán? Chỉ có cô thật sự biến ta thành
hạng vô sỉ, lúc này còn làm việc dơ bẩn! Cô chết đi, ta đi trước!

Cơn giận dâng lên, y lập tức sải bước rời đi, thầm nghĩ:

- Nữ nhân này rất phiền toái, nửa muốn sống nửa muốn chết, lại coi ta như
hạng tiểu nhân. Con mẹ nó, thực phí công làm người tốt.

Y bước đi nhưng nghe không thấy thanh âm gì, rõ ràng Ngôn Nhị Nương
quật cường không chịu nhờ vả. Ai ngờ đi vài bước lại nghe có tiếng khóc
thật trầm thấp như bị thứ gì chặn lại. Thì ra là nàng đang khóc nhưng không
muốn y nghe được, hẳn là dùng bàn tay che lấp.

Tần Trọng Hải nghe tiếng khóc khe khẽ, nhớ tới lúc này nàng yếu đuối
đáng thương, lại thêm hai mươi năm gánh vác huyết hải thâm cừu. Y than
một tiếng, cúi người nhặt vài nhánh cây thẳng để nối xương, lại xoay người
trở lại.

Ngôn Nhị Nương vốn đang khóc nỉ non không dứt, thấy Tần Trọng Hải trở
về thì hét lớn:

- Ngươi trở về làm gì! Cút ngay cho ta!

Trên mặt nàng rưng rưng nước mắt, một bộ đáng thương cảm. Ai ngờ nói
chuyện vẫn hung ác chua ngoa.

Tần Trọng Hải không lên tiếng, bước một bước dài, vận chỉ như bay thoáng
chốc điểm huyệt đạo của Ngôn Nhị Nương. Ngôn Nhị Nương không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.