ANH HÙNG CHÍ - Trang 1524

- Tần tướng quân, ngươi là người triều đình, đương nhiên khinh thường
nghịch tặc chúng ta. Nhưng nếu trong lòng chúng ta không có nỗi khổ bất
đắc dĩ, cần gì phải lưu vong giang hồ, phiêu bạt tứ hải như vậy?

Tần Trọng Hải nghe mấy câu này, nhận ra tâm tình cô tịch của nàng liền an
ủi:

- Sơn trại đã hủy, huynh đệ tiêu tán. Sao cô còn nhớ mãi không quên nơi
này? Không bằng cùng ta về triều đình, thuận theo thiên địa như thế chẳng
phải tốt hơn chăng?

Ngôn Nhị Nương nhìn những bông tuyết đang lùa vào từ ngoài cửa, run
giọng nói:

- Tần tướng quân, ngươi có biết. Mỗi khi nửa đêm canh ba, ta đều mơ thấy
huynh trưởng đã chết hiện trước mặt hay không?

Tần Trọng Hải thở dài:

- Ta hiểu rồi, thực là khổ cho cô.

Ngôn Nhị Nương lẩm bẩm:

- Vốn yên bình như vậy, mọi người mỗi ngày cướp của đám nhà giàu chia
cho bá tánh khốn cùng, làm thiện trừ ác rất thoải mái. Nếu không có chuyện
đó... Nếu không có chuyện đó, đại ca cùng phu quân của ta giờ vẫn sống
khỏe, sơn trại cũng không bị hủy, hu hu...

Nói xong lại khóc rống lên.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.