ANH HÙNG CHÍ - Trang 1716

Người nọ cả giận quát hỏi:

- Là ai?

Lời này vừa thốt thì yết hầu hắn chợt lạnh, không ngờ đã bị cắt đứt. Sau đó
thân thể lại bị bồi thêm một cước, lao thẳng xuống vách núi sâu thăm thẳm.

Công chúa vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thần sắc đầy giận dữ,
tay giơ loan đao, chính là Lư Vân! Nàng vui vẻ kêu lên một tiếng, lao tới
ôm chặt lấy hắn:

- Là ngươi! Ngươi không chết! Ngươi không chết!

Trong lúc vui mừng mà nước mắt lại ứa ra, thực là vui sướng đến cực độ.

Lư Vân vội lui một bước, khom người nói:

- Vừa rồi thần chưa rơi xuống núi, chỉ bám víu ở vách núi. Tên này sơ hở
không tới xem kĩ, mới để thần có cơ hội ám toán như vậy.

Công chúa vui mừng quá độ, nhất thời quên hết sự tình không vui lúc trước,
mặt mày hớn hở nhìn Lư Vân không nói nên lời.

Lư Vân cúi đầu nhìn vách núi, lẩm bẩm:

- Ngày mai ta phải làm mấy cạm bẫy, không thể để mấy tên này leo lên
đánh lén.

Công chúa đột nhiên tiến lên vài bước, thân mật kéo tay Lư Vân rồi mỉm
cười nói:

- Đừng nói gì nữa. Ta chợt thấy đói bụng, chúng ta cùng dùng bữa nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.