ANH HÙNG CHÍ - Trang 173

nhưng ta đều dùng chiêu thức liều mạng đáp trả, nào biết được tên mập kia
thật sự hèn hạ, không ngờ một chưởng nặng đánh lén ta từ sau lưng.
Chưởng này khiến ta đầu choáng mắt hoa, không còn thấy gì trước mắt.
Thân thể ta mềm nhũn rồi ngã xuống, nghĩ thầm mọi sự đều xong hết rồi, ta
chết thì cừu hận toàn gia sẽ do ai báo? Bỗng sau lưng truyền tới một âm
thanh hiền hòa: ‘Hài tử, đừng sợ!’. Ta thầm nghĩ lúc này còn ai tới cứu ta?
Thanh âm kia rõ ràng dứt khoát như là tiếng sấm từ trời, ta vừa nghe xong,
nước mắt không nhịn được chảy xuống, thân thể liền được nhấc lên, sau đó
không còn biết gì nữa.

Ngũ Định Viễn nhớ tới Tề Nhuận Tường từng cầu viện Thiếu Lâm Tự, liền
hỏi:

- Là đại sư Thiếu Lâm Tự cứu ngươi sao?

Tề Bá Xuyên gật đầu, nói:

- Buổi chiều hôm ấy, sư thúc tổ ta nhận được bồ câu đưa tin, biết tình thế
chúng ta nguy cấp, không cưỡi ngựa mà suốt đêm thi triển khinh công, một
mình chạy tới. Nếu không phải như thế, tánh mạng của ta sớm đã không
còn.

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng. Hôm trước, mười tám danh tiêu sư Yến
Lăng tiêu cục bị giết, hôm sau toàn gia lại bị người tàn sát, thật sự vô cùng
thê thảm. Đường đường đệ nhất đại tiêu cục Tây Lương, không ngờ rơi vào
tình thế như thế. Hai người đầy tâm sự, nhất thời lặng im không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, Ngũ Định Viễn mới hỏi:

- Ngươi thoát được mạng, mấy hôm nay đều ở cùng với nhóm đại sư Thiếu
Lâm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.