ANH HÙNG CHÍ - Trang 183

- Lưu Tam ngươi lui đi, để đó cho ta.

Thân hình người nọ khẽ động, hai ngón tay duỗi ra, không ngờ lại nhẹ
nhàng kẹp lấy "Phi Thiên Ngân Thoa". Ngũ Định Viễn hoảng hốt, biết võ
công người nọ hơn xa bản thân hắn, còn đang bàng hoàng thì người nọ đã
giơ chưởng đánh tới. Ngũ Định Viễn thấy chưởng này nội lực thâm hậu,
không dám đón đỡ đành cấp bách nhảy về phía sau.

Người nọ tỏ vẻ buồn bực:

- Ngũ bổ đầu, ngươi là người trong công môn, chúng ta không muốn giết
ngươi, chẳng qua ngươi phải để lại vật kia, nếu không. Hừ! Tề Bá Xuyên
chính là tấm gương cho ngươi!.

Gã mập Lưu Tam kia tiếp lời:

- Hi hi! Lão tử đêm đó hưởng không hết diễm phúc, bắt đầu từ lão bà của
Tề lão đầu, mẹ nó chứ. Một đường chơi đến hết các tiểu thiếp của lão đầu tử
này. Bất quá mấy ả này thật đúng là kiên cường, bị chơi đến kêu trời kêu
đất, không ngờ vẫn không chịu khai ra tung tích bảo vật, làm hại chúng ta
vất vả một đêm! Ha ha! Ha ha!

Vài tên áo bạch y khách cũng cười dâm ô theo.

Ngũ Định Viễn tròn mắt tức giận, lồng ngực như muốn nổ tung. Những kẻ
hung tàn nhất trong giới hắc đạo mà hắn gặp qua cũng chỉ là giết người
cướp của. Công nhiên gian dâm nữ nhân là hành vi vô cùng man rợ, không
ngờ lại có thể dương dương đắc ý!

Ngũ Định Viễn nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm đang dâm tà cười gian của gã
mập kia, nhớ tới phụ tử họ Tề khi còn sống cũng là hảo hán, lại bị loại cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.