ANH HÙNG CHÍ - Trang 1878

Lời lẽ tuy dứt khoát nhưng mơ hồ nghẹn ngào thương tâm, cũng không
mong Lư Vân biết được.

Trong gió bắc lạnh thấu xương, công chúa chậm rãi rời khỏi rừng cây. Trên
đường nàng lại không quay đầu thêm lần nào nữa.

Lư Vân mắt thấy thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều kia càng bước càng xa, sắp
mất bóng thì cảm giác trống rỗng xâm chiếm tâm tư, kêu lên:

- Công chúa điện hạ!

Hai chân muốn đuổi theo nàng, chợt thấy một người hai tay ôm ngực dựa
vào thân cây trước mặt. Bộ mặt người này uể oải, chính là Tần Trọng Hải
đã đến.

Lư Vân thấy y, bất giác trong tâm bi thảm, nói:

- Tần tướng quân, ta. . . Ta. . .

Tần Trọng Hải nhìn hắn một cái, lắc đầu thở dài:

- Lư huynh đệ, đừng đuổi theo nữa. Khả Hãn đang ở bên ngoài. Nếu tùy
tiện đuổi theo, lại khiến công chúa khóc lóc thì sao? Lúc đó nàng sẽ phải
làm thế nào? Xét cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối mà thôi!

Xem ra Tần Trọng Hải đến đã được một lúc, lại để hai người tự nhiên trò
chuyện. Đến lúc cuối mới hiện thân chặn lại.

Lư Vân nghe lời này thì như bừng tỉnh khỏi bến mê. Có điều nghĩ đến công
chúa từ nay về sau ở Tây Vực, không thể trở về Trung Thổ thì lòng hắn như
đao cắt, chỉ ngơ ngác đứng ngây ngốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.