ANH HÙNG CHÍ - Trang 1908

- Hoàng thiên không phụ người hữu tâm. Ta trước sau mong mỏi bảo vật
này, cuối cùng đã cầm trong tay.

Vừa nói vừa rung rung đôi mày, thần sắc thật là khoái trá. Ngũ Định Viễn
ngơ ngác nhìn da dê trong tay Trác Lăng Chiêu, bộ dáng chuyển từ kinh
ngạc sang bất đắc dĩ. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra đã không còn
hy vọng báo cừu cho cả nhà Yến lăng tiêu cục.

Trác Lăng Chiêu thấy tinh thần hắn sa sút, lúc này cười nói:

- Ngũ chế sứ a Ngũ chế sứ, khi trước do có công vụ trong người, ngươi mới
phải đối nghịch với Trác mỗ. Giờ ngươi không còn là bộ đầu, da dê này có
bị đốt thành tro tàn cũng không quan đến ngươi. Ngươi cần gì phải mất hy
vọng như vậy? Chi bằng chúng ta kết giao bằng hữu đi!

Ngũ Định Viễn nhớ tới Tề Bá Xuyên mới thấy trong mộng, bi thảm nghĩ
thầm:

- Những người này bạc tình vô sỉ, trong mắt chỉ có tài phú quyền thế, sao
đem nhân mạng để vào mắt? Giết tám mươi ba mạng người đúng là nhẹ
như lông hồng.

Ngũ Định Viễn lòng đầy chán ghét, chỉ là đang bị thương nặng không có
sức mắng người, tính mạng lại đang trong tay người nên đành nén giận thở
dài một tiếng. Hắn lắc đầu nói:

- Trác chưởng môn đừng nói như vậy. Ngũ Định Viễn ta phúc mỏng, không
dám với cao có người bằng hữu như ngươi. Đã có da dê, cần gì giữ ta lại
hành hạ? Mau ra tay giết Ngũ mỗ đi.

Trác Lăng Chiêu cười khẽ một tiếng, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.