ANH HÙNG CHÍ - Trang 1912

- Kỳ thật xem như hắn mạng lớn. Nếu lúc trước không trúng kịch độc của
Hồ Mị Nhi, vừa lúc tương khắc với xà độc kia thì đã mất mạng ngay tại
trận.

Chợt nghe Ngũ Định Viễn rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt tỉnh lại.

Tiền Lăng Dị cười nói:

- Tiểu tử này thật lớn mạng, đã tỉnh lại nhanh như thế.

Ngũ Định Viễn váng đầu hoa mắt, cảm giác suy yếu, hai tay chống trên đất
rồi lại ngã xuống. Kim Lăng Sương đi tới đỡ hắn về giường. Trác Lăng
Chiêu thấy Ngũ Định Viễn thở hổn hển không thôi, liền nói với đám môn
nhân:

- Các ngươi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói cùng Ngũ chế sứ.

Chúng môn nhân đoán rằng chưởng môn có chuyện cơ mật muốn thương
lượng với Ngũ Định Viễn, khom mình hành lễ rồi đi ra ngoài.

Trong trướng rộng rãi còn lại hai người Trác, Ngũ. Trong không gian im
lặng, chỉ nghe tiếng gió rả rích xa xa thổi tới.

Ngũ Định Viễn thấy Trác Lăng Chiêu mỉm cười nhìn mình từ trên xuống thì
thở dài một tiếng, nói:

- Trác chưởng môn, da dê đã tới tay. Ngũ mỗ cũng rơi vào tay của ngươi,
mau động thủ giết ta đi.

Trác Lăng Chiêu lắc đầu, đưa thân ngồi ở mép giường, thản nhiên nói:

- Hai ta không có huyết hải thâm cừu, ta cần gì phải giết ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.