ANH HÙNG CHÍ - Trang 1930

Mắt thấy đường đi tự hiện ra, Trác Lăng Chiêu không dám chậm trễ, gấp rút
sai đệ tử đánh xe đi về trước. Đám Diễm Đình, Lý Thiết Sam cũng vô cùng
kinh hãi. Linh Âm thì suất lĩnh chúng tăng cúi đầu niệm Phật, giống như
đang cầu khẩn điều gì đó.

Liên tiếp mấy ngày, đám người Côn Luân Sơn không ngừng đi về hướng
tây. Càng đi thì cái khe càng mở rộng, khi thì xuyên qua lòng núi, lúc thì lặn
dưới lũng sông. Có khi biến mất không thấy nhưng mọi người dựa vào hồng
tuyến trên da dê, liền tìm được cách đó không xa.

Lộ trình tuy vất vả nhưng đều do đám đệ tử Côn Luân gánh vác chịu khổ.
Đám người Ngũ Định Viễn ngồi ở trong xe không việc gì. Có điều nghĩ đến
tình cảnh ngày sau thì cả đám đều mặt ủ mày chau.

Chỉ riêng Lý Thiết Sam mỗi ngày đều cười nói, trà đến thì giơ tay đón, cơm
đến thì há mồm, khi nhàn hạ còn tìm Tiền Lăng Dị gây chuyện. Mọi người
thấy lão lạc quan như thế, đều thầm thán phục trong lòng.

Trên đường, Diễm Đình nhớ tới người sư muội không ai chiếu cố thì lo lắng
khổ sở. Điều này lọt vào trong mắt Ngũ Định Viễn, hắn chỉ biết tìm cách an
ủi nàng. Mọi người trong xe thấy hai người thân mật, ban đêm liền để Diễm
Đình ngủ bên cạnh Ngũ Định Viễn, để nàng có chút ấm áp cõi lòng.

Lại thêm hai ngày lộ trình. Ngày hôm đó, gió tuyết rất lớn thổi tới. Những
chiếc xe cỏ bồng như bị bốc lên bất cứ lúc nào, lừa kéo xe thì rên rỉ không
thôi, khó có thể tiến về trước. Đám người Ngũ Định Viễn đang sưởi ấm
trong xe, lại nghe một gã đệ tử quát:

- Mau xuống xe!

Diễm Đình đang ngủ say, nghe mọi người gọi dậy thì xoa mắt như còn thèm
ngủ, nàng mơ màng hỏi Ngũ Định Viễn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.