ANH HÙNG CHÍ - Trang 2017

Diễm Đình áp vào ngực Ngũ Định Viễn, sợ tới mức toàn thân nhũn ra
nhưng không dám quay đầu chạy trốn. Ngũ Định Viễn ôm chặt nàng, nói:

- Cô đừng sợ, không có chuyện gì.

Có điều chính hắn cũng thấy hoảng sợ, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Mọi người tiếp tục đi lên phía trước. Một gã hảo thủ Cẩm Y Vệ đá trúng
một thứ gì đó, vội khom lưng nhìn. Thì ra đó chính là cái đầu tên đệ tử xấu
số kia, cơ mặt trên đó vẫn còn lộ đầy sự sợ hãi. Gã Cẩm Y Vệ nọ kinh hãi,
làm rơi cây đuốc xuống đất. Chợt nghe bên cạnh có tiếng thở phì phò kì lạ,
hắn rút binh khí ra, quay đầu quát:

- Là người nào!

Ngũ Định Viễn cùng Diễm Đình đi sát nhau, vừa khéo đứng sau người đó.
Ngũ Định Viễn thấy hắn quay đầu lại thì vội nhắc:

- Không được quay đầu. Mau quay ra trước!

Hảo thủ Cẩm Y Vệ nọ ngẩn ngơ hỏi:

- Cái gì?

Lời còn chưa tắt thì bỗng có thứ gì vụt qua, hảo thủ nọ không kịp kêu thì đã
không thấy cái đầu đâu nữa, thi thể không đầu lại đổ về phía Diễm Đình.

Diễm Đình thét lên một tiếng chói tai, định quay đầu chui vào lòng Ngũ
Định Viễn. Ngũ Định Viễn vội quát:

- Không được quay đầu, gắng nhìn lên phía trước!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.