ANH HÙNG CHÍ - Trang 2080

Ta còn phải báo thù cho phụ mẫu, còn gây dựng lại uy danh của Yến Lăng
tiêu cục, ta..không thể chết…không thể chết…”

Thoáng chốc hai mắt Ngũ Định Viễn cay xè, biết là cần giữ tâm cảnh nhưng
nhớ đến thảm án năm đó, sự bi phẫn lại bừng lên như sóng, thầm nghĩ:

- Thiên đạo vô thường, thân hảo hán mặc cho người chà đạp, đám gian trá
độc ác thì đều sung sướng hả hê. Thử hỏi trên thế gian này có còn đạo lý
không?

Nghĩ đến bản thân bôn ba vất vả mà chưa thể báo thù cho người, giờ còn
phải nối giáo cho giặc thì thâm tâm hắn đầy tự trách. Nước mắt không kìm
được chảy ra.

Đúng lúc này, có một âm thanh trầm thấp từ xa vọng tới:

- Ngươi đã đến rồi….Ngươi đã đến rồi…

Ngũ Định Viễn ngẩng đầu lên thì cả kinh. Chỉ thấy các thạch tượng hai bên
tả hữu nhất loạt quỳ xuống chỉnh tề, bất ngờ là có những giọt lệ chảy ra
trong mắt các tượng thạch.

Ngũ Định Viễn chấn động tinh thần, run giọng hỏi:

- Các ngươi chỉ là các bức thạch tượng vô tri, mà cũng biết đến sự đau khổ
của chúng sinh sao?

Nào ngờ các thạch tượng đồng loạt gật đầu như trả lời câu hỏi của hắn. Ngũ
Định Viễn lệ nóng tràn mặt, hét lớn một tiếng. Nhất thời cảm thấy nhiệt khí
bùng lên dữ dội ở cánh tay phải, tựa hồ có một con rồng lửa xông vào nội
tạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.