ANH HÙNG CHÍ - Trang 2097

- Ta thân là bộ khoái, không đem được đám hung đồ ra công lý, giờ vì cầu
sống tạm thêm một lát mà nhận lấy ân huệ của chúng. Ta. . . Ta là kẻ hỗn
đản vô dụng nhất thiên hạ! Ha ha! Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn, ngươi
kém cỏi như vậy, không bằng đi tìm chết! Đi tìm chết cho xong!

Ngũ Định Viễn nhìn thấy khắp nơi đầy những tiếng kêu thảm thiết. Thoáng
chốc hắn cười thảm, đem dây vải bỏ ra, xoay người đi đến chỗ sâu trong hồ.

Trác Lăng Chiêu cả kinh nói:

- Ngũ Định Viễn! Ngươi không muốn sống nữa sao?

Ngũ Định Viễn ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên:

- Ông trời!

Ùm một tiếng! Không ngờ hắn nhảy vào hồ nước sâu, thoáng chốc thân
hình chìm xuống không thấy.

Mọi người hoảng sợ kêu lên. Diễm Đình kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.

Trác Lăng Chiêu cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ:

- Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn, vì sao không để ta kéo ngươi lại đây,
không cần sống nữa sao? Ngươi cần gì phải tự cho là thanh cao như vậy?

Giang Sung thấy Ngũ Định Viễn nhảy hồ tự sát cũng lộ vẻ sầu thảm, thầm
nghĩ:

- Người dẫn đường đã chết, chúng ta làm sao qua được cửa này?

Kim Lăng Sương lại nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.