ANH HÙNG CHÍ - Trang 2104

- Đừng bắt ta, ta không có cách nào giúp các ngươi, đừng bắt ta!

Bỗng những thi thể chợt biến mất. Quanh thân hắn từ từ rực sáng lên. Trong
vùng sáng tím, một thanh âm như từ trên trời vọng xuống, nói rằng:

- Ngũ Định Viễn…Ngũ Định Viễn…Ngươi được trời cao lựa chọn, Ngũ
Định Viễn…Ngũ Định Viễn.. Ngươi nhất định không được quên khát vọng
của mình…

Ngũ Định Viễn mờ mịt nhìn trời, lẩm bẩm:

- Khát vọng? Khát vọng của ta…

Ngay chính lúc này, hắn mở choàng hai mắt. Xem ra đã tỉnh lại lần nữa,
Ngũ Định Viễn kinh ngạc tự hỏi:

- Ta đang ở nơi nào?

Hắn quay đầu nhìn khắp. Phương xa vẫn là một màn đen u tối sâu thẳm yên
tĩnh, không hề thấy Diễm Đình hay đám người Trác Lăng Chiêu, Giang
Sung, An Đạo Kinh đâu cả. Nhớ bản thân đã rơi xuống hồ nước độc, hắn
hoảng sợ giật mình:

- Địa ngục, chẳng lẽ nơi này chính là địa ngục sao?

Nhớ đến những kẻ thủ ác vẫn còn sống tốt trên thế gian, bản thân lại rơi
xuống địa ngục chịu nỗi thống khổ tận cùng. Trong lòng cảm thấy trời xanh
thật bất công. Hắn ôm đầu khóc rống gào thét:

- Ông trời! Mắt của lão để đi đâu? Diêm La vương đâu? Tiểu quỷ đâu hết
rồi? Nơi này không phải mười tám tầng địa ngục sao? Các ngươi mau mau
ra thẩm tra ta đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.