ANH HÙNG CHÍ - Trang 2115

Ngũ Định Viễn thấy chưởng lực bản thân hùng mạnh thì hoảng sợ, khẽ lắc
đầu rồi chạy đến chỗ con rắn lớn. Chỉ thấy nó đang vặn vẹo cơ thể, nơi
bụng bị thủng một lỗ lớn như bị thứ kịch độc gì ăn mòn vậy, e là không
sống được bao lâu nữa.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

- Là chuyện quái gì ? Sao bụng của cự mãng này lại thối rữa nhanh như
vậy?

Hắn nhìn bàn tay phải của mình, thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng tím mờ
ảo, kinh ngạc thốt:

- Tay của ta có kịch độc sao?!

Con rắn lớn bị trúng một chưởng hùng hậu nhưng còn chưa chết. Cái miệng
vẫn mở lớn, uốn éo cơ thể như muốn bò tới bên người Ngũ Định Viễn. Ngũ
Định Viễn thầm nghĩ:

- Cự mãng này không sợ chết sao? Muốn bị đánh nữa?

Lần này hắn không dám lỗ mãng, lại thấy cái miệng rắn có ngậm cái gì đó
như muốn giao lại cho hắn vậy.

Ngũ Định Viễn “A” một tiếng. Giờ mới hiểu con rắn tới chỉ muốn giao thứ
này cho hắn. Mắt thấy tính mệnh của nó như đèn cạn dầu, trong lòng bỗng
dâng đầy cảm giác áy náy.

Hắn ngồi xuống đất tiếp nhận vật nọ. Là một quyển sách cổ cũ kỹ. Con rắn
lớn thấy Ngũ Định Viễn nhận sách thì vui mừng. Nó gắng bò đến bên, đem
cái đầu lớn gối lên chân hắn, dường như trong mắt lộ vẻ đau thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.