ANH HÙNG CHÍ - Trang 2126

Lần này tới Thiên Sơn, vừa từ cõi chết trở về. Phút chốc hắn nản lòng thoái
chí. Vinh hoa phú quý công danh lợi lộc, tất cả đều chỉ xem như mây khói
mà thôi.

Hắn nhắm mắt, đang muốn ngủ một giấc dài thì bỗng nhớ đến Diễm Đình,
liền giật mình ngồi dậy:

- Không được! Tiểu cô nương đó còn đang trong tay Trác Lăng Chiêu. Nếu
nàng bị hại, ta biết trả lời thế nào với Trương đại hiệp đã khuất đây?

Ngũ Định Viễn cắn chặt răng, nhìn về phía chân trời đầy sao, nhớ đến cảnh
tượng chết thảm của cả Tề gia, lòng lại dâng đầy bi thương phẫn nộ. Tự
trách cứ bản thân:

- Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn, ngươi thật không bằng loài cầm thú.
Trước khi Tề Bá Xuyên chết, ngươi đã hứa cái gì? Giờ đấu không lại Giang
Sung thì muốn chạy trốn sao? Từng có bao nhiêu bằng hữu giang hồ vì
ngươi vào sinh ra tử, ngươi lại muốn yên ổn sống cho qua ngày tháng. Như
thế không làm bọn họ thất vọng sao?

- Ta không thể! Ta không thể!

Lúc này hắn bật dậy quát to, nghiêm nghị nhìn dãy núi trước mặt thì sôi
trào nhiệt huyết, nhìn Thần Cơ Động dưới chân thầm nghĩ:

- Bất kể thế nào, trận này nhất định phải đánh. Cho dù không có tấm da dê,
ta còn Liễu hầu gia làm chỗ dựa, chưa chắc đã thua tên gian thần kia. Giờ đi
cứu tiểu cô nương Diễm Đình là quan trọng nhất. Ta đã có được “Phi La Tử
Khí”, muốn trở lại lén ôm nàng chạy thoát cũng không khó khăn gì.

Hắn thổ nạp một lát thì cảm thấy chân khí trong cơ thể đầy rẫy dư thừa. Trừ
phi không may gặp phải Trác Lăng Chiêu, còn không dư sức đối mặt các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.