ANH HÙNG CHÍ - Trang 2125

Cho đến lúc này mới biết võ học Thiên Sơn huyền bí khôn lường, nếu sử
dụng không cẩn thận thì ngược lại còn gia hại bản thân. Hắn quan sát cái
giếng trời trên trần động rồi lại nhảy lên. Lần này cẩn thận hơn nhiều,
không dám dùng sức quá mạnh, cơ thể nhẹ nhàng bay thẳng lên, chỉ một
thoáng đã thoát khỏi sơn động.

Ngũ Định Viễn bay lên khỏi giếng rồi rơi xuống mặt đất. Nhìn quanh bốn
phía thì bản thân đang ở trên một cao nguyên. Chung quanh là những rặng
núi bát ngát trải rộng, có lẽ nơi này vẫn thuộc Thiên Sơn.

Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn ánh sao, xem ra đã gần đến nửa đêm. Gió
lạnh thổi tới, hắn hít vào một hơi, tâm tư như trút bỏ được gánh nặng. Giờ
phút này không còn Giang Sung hay Trác Lăng Chiêu quấy rầy nữa. Nhìn
dãy núi hùng vĩ phương xa, hắn thả lỏng cơ thể nằm trên đất, si ngốc nhìn
ánh trăng tròn bàng bạc trên trời cao.

Một vùng rộng lớn chìm trong sự yên tĩnh, Ngũ Định Viễn lẳng lặng suy
nghĩ lại toàn bộ sự việc.

- Làm sao bây giờ, tấm da dê không phải là bằng chứng Giang Sung bán
nước cầu vinh, chỉ là một tấm địa đồ cất giấu bảo tàng. Vậy làm thế nào
mới đánh đổ được Giang Sung đây? Ta đắc tội với đám gian tặc, sau này
biết làm sao? Liễu hầu gia có thể bảo vệ ta an toàn không?

- Xem ra Vương ngự sử, Liễu đại nhân đều đã uổng phí tâm huyết. Da dê
không thể đánh đổ Giang Sung. Nếu ta tiếp tục đối nghịch, chỉ sợ chết thảm
không lời diễn tả. Ai…Đời người chỉ là trăm năm mà thôi, bây giờ ta tự do
tự tại, trở về kinh thành tranh đấu làm chi? Còn không bằng quay về Tây
Lương buôn bán nhỏ mưu sinh, sống cho qua hết cuộc đời phù du này thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.