ANH HÙNG CHÍ - Trang 2172

Giang Sung lắc đầu:

- Nói thì nói thế. Ai… Tóm lại không tận mắt thấy được thi thể, ưu phiền
trong lòng ta một ngày không thể tan đi.

Trác Lăng Chiêu khuyên tiếp:

- Cát nhân tự có thiên tướng, Giang đại nhân không cần lo lắng ép buộc bản
thân như vậy. Nào, chúng ta uống một chén đi!

Giang Sung cầm lấy chén rượu, đột nhiên thở dài một tiếng:

- Số mệnh Giang Sung ta sao lại vất vả như vậy. Một đám hỗn trướng trong
triều đình cả ngày chỉ biết tìm cách trừ bỏ ta. Năm đó hết phản nghịch nổi
loạn. Cho đến ngày nay, Lưu Kính, Liễu Ngang Thiên, có người nào không
lấy việc công mà nuôi ý riêng? Nếu không công khai chống đối thì cũng là
âm thầm ám sát, hoàn toàn không biết khổ tâm yêu dân yêu nước của ta. Ai!
Ta vì sao lại xấu số như vậy!

Nói rồi một hơi uống cạn chén rượu. Trác Lăng Chiêu liền bồi tiếp thêm
một ly.

Ngũ Định Viễn mắng thầm:

- Cẩu quan này còn lương tâm sao? Hắn đã hại không biết bao nhiêu người,
lại còn dám ngồi đây oán trời trách đất nữa.

Giang Sung buông chén rượu, thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn đầy khó chịu
đang nhìn mình chằm chằm, liền nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.