ANH HÙNG CHÍ - Trang 2204

Lão nhân mỉm cười, đưa tay chỉ vào bao vải. Mỹ nữ chấn động thân hình,
thoáng chốc rơi nước mắt, run giọng hỏi:

- Lưu lão…Trong đó là “hắn” sao?

Lão nhân kia gật đầu, mỹ nữ dường như vô cùng thương tâm cùng nhung
nhớ, ôm chặt lấy bao vải.

Lão nhân vội cản nàng lại:

- Đừng vội. “Hắn” sống tại đáy động đen ba mươi năm, sức khỏe rất yếu,
thần trí cũng không thanh tỉnh. Hiện tại ta đang dùng tuyết liên tẩm bổ cho
hắn, hãy kiên nhẫn chờ đợi.

Mỹ nữ kia lau nước mắt rồi gật đầu:

- Ta hiểu. Lưu lão, nhưng có thể cho ta nhìn hắn một lần không, như thế ta
đã thỏa mãn.

Lão nhân kia thở dài:

- Đã chờ được ba mươi năm, sao còn gấp gáp nhất thời.

Mỹ nữ kia nức nở nói:

- Thời gian qua ta cứ nghĩ hắn đã chết. Giờ biết “hắn” vẫn còn tại thế, ta sao
có thể nhẫn nại cho nổi?

Lão nhân kia lại lắc đầu, thấy khuôn mặt nàng tràn đầy sự chờ mong thì
đành khoát tay áo, nói:

- Thôi tùy người vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.