ANH HÙNG CHÍ - Trang 2272

Trên sơn đạo, tân khách như mây, số người vãng lai rất nhiều. Dương Túc
Quan cùng Linh Định đi chưa được vài bước, đã có người nhận ra hai người
đều thuộc Thiếu Lâm Tự, chính là môn phái đệ nhất thiên hạ, Dương Túc
Quan lại là quan viên quan trọng trong triều. Đám người vội vàng tiến lên
chào hỏi, bộ dáng thân thiện, chỉ sợ mất đi lễ nghĩa.

Mấy chục người quây tụ tiến lên, ngươi một câu, ta một câu, lôi kéo ba
người đàm luận. Linh Định có võ công cao nhưng không giỏi giao tiếp, tính
tình Linh Chân lại càng lỗ mãng, vừa mở miệng liền đắc tội với người, toàn
bộ phải dựa vào Dương Túc Quan chu toàn mọi chuyện. Chỉ nghe lời nói
của chàng dí dỏm, khiến cho quần hùng thoải mái cười to, vui mừng khôn
xiết.

Lư Vân đứng ở một bên, bội phục thầm nghĩ: “Dương lang trung quả nhiên
rất giỏi, tuổi còn trẻ mà đã quen biết khắp cả thiên hạ”

Hắn là chỉ hạng vô danh tiểu tốt, giờ phút này tới thánh địa võ lâm, không
quen biết người nào. Nếu có ai nhận ra hắn, tám chín phần là khách quen ăn
mì trước đây.

Vi Tử Tráng thấy thanh thế Thiếu Lâm được tôn sùng như rồng, so sánh thì
bổn môn càng cô đơn không chịu nổi, trong tâm không khỏi bùi ngùi. Một
hồi đại họa triều đình năm xưa, Võ Đang Sơn bị người ta niêm phong, vì
thế nên giờ chưởng môn Nguyên Thanh hành sự cực kỳ khiêm tốn, không
muốn trêu chọc phân tranh hay tranh cường đoạt lợi, tránh lại bị người lời
gièm pha hãm hại. Hai mươi năm nay, đường đường Võ Đang Sơn lại mai
danh ẩn tích, cái gì tứ đại tông sư, cái gì đệ nhất thiên hạ, đều không liên
quan đến Võ Đang.

Vi Tử Tráng quen biết không ít anh hùng nhưng thương cảm cho bổn môn
suy yếu, thật sự không muốn xã giao. Có hảo hán tới chào, hắn chỉ miễn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.