ANH HÙNG CHÍ - Trang 2289

Thanh Y Tú Sĩ thấy đối phương lắm lời vô nghĩa, chỉ thản nhiên nói:

- Đứa nhỏ Diễm Đình nhát gan sợ người, được Trác chưởng môn khen ngợi
đúng là tam sinh hữu hạnh. Chỉ không biết hiện giờ nó đang ở nơi nào, để
người sư phụ như ta mang về núi, tránh gây thêm phiền nhiễu cho quý phái.

Trác Lăng Chiêu thở dài, lắc đầu nói:

- Nói đến cô nương nhỏ này, ai... Đáng tiếc đáng tiếc...

Mọi người nghe vậy biến đổi sắc mặt, sợ rằng Diễm Đình gặp phải độc thủ.
Thanh Y Tú Sĩ lại là hạng người đa mưu túc trí thế nào. Nếu người đã chết,
có kinh hoàng thất thố cũng không thể sống lại. Y bất động thanh sắc, lạnh
lùng thốt:

- Trác chưởng môn nói đáng tiếc, có phải đứa nhỏ này đã gây nên chuyện
xấu xa?

Tiền Lăng Dị đứng ở một bên, giờ phút này liền chen vào, cười nói:

- Chuyện xấu thì không có. Chỉ là tiểu cô nương Diễm Đình không nghe
chưởng môn bổn phái khuyên bảo, tự tiện đi cùng một tên giặp cướp. Kẻ
này tính tình hung tàn, lại thường híp mắt nhìn chằm chằm vào sắp đẹp của
người ta, không biết đã làm ra những chuyện hay ho g!

Vừa nói vừa hì hì cười dâm vài tiếng. Thanh Y Tú Sĩ nghe ngữ khí khinh
thị của Tiền Lăng Dị, ồ một tiếng hỏi:

- Không biết là ai mang nghiệt đồ đi, xin bảo cho biết.

Tiền Lăng Dị cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.