ANH HÙNG CHÍ - Trang 2492

Người nọ chậm rãi bước lên, liếc nhìn Giang Sung một cái, nói:

- Giang đại nhân, đã lâu không gặp!

Giang Sung hoảng sợ, run giọng thốt:

- Là… Là lão…Lão cũng rời kinh đến chỗ này?

Trác Lăng Chiêu thấy người tới cười dài như có thể lượm lấy được tiếng
cười đó, niên kỷ chừng hơn bảy mươi. Đột nhiên trong lòng y cảm thấy
lạnh lẽo, biết lão nhân trước mặt có chỗ khác thường, lập tức dừng tay rồi
lùi lại vài bước. Mọi người trong sảnh thấy dung mạo của lão nhân bình
thường cùng trang phục mộc mạc, lại không biết là thần thánh phương nào.

Lão nhân nọ thấy mọi người nhìn mình không chớp mắt, chỉ mỉm cười vỗ
tay nói:

- Đều xuống đây hết đi!

Mọi người ngạc nhiên thầm hỏi: “Bên trên còn người nữa sao?”

Chỉ thấy bóng người chớp lên, một nam một nữ bay xuống. Nam có khuôn
mặt chữ điền, thân hình cao lớn, chính là danh bộ vùng Tây Lương năm
xưa, Ngũ bộ đầu Ngũ Định Viễn. Nữ thì có dáng người thon thả lả lướt
giống như đóa hoa mới né, là đệ tử Cửu Hoa Sơn, Diễm Đình.

Ba người vừa xuất hiện, đám người Lư Vân, Dương Túc Quan lập tức chạy
đến chỗ Ngũ Định Viễn, vây quanh hỏi này hỏi nọ, khiến hắn bận tối mày
tối mũi. Diễm Đình thì tiến tới quỳ xuống thỉnh an sư phụ. Sắc mặt Quyên
nhi đầy vẻ kích động, vừa ôm sư tỷ vừa khóc lóc hỏi hai. Sư môn ba người
gặp lại, đúng là vui buồn lẫn lộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.