ANH HÙNG CHÍ - Trang 2556

- Trọng Hải không còn gì chuyện gì nói nữa sao?

Lư Vân là người thành thật, thấy Hồ Mị Nhi quăng giấy đưa tình, liền kéo
tay Dương Túc Quan lại khuyên nhủ:

- Trên đời này thiếu gì nữ nhân tốt, đại nhân vạn vạn lần đừng bị yêu nữ kia
mê hoặc.

Dương Túc Quan nghe lời khuyên lại giận đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng
nói:

- Các ngươi xem ta là ai? Lãng tử kinh thành sao?

Chợt nghe một giọng nữ chêm vào:

- Đúng vậy! Ngươi chính là lãng tử kinh thành!

Dương Túc Quan quay đầu, thấy một cô gái hai mắt rưng rưng nhìn chàng
với vẻ đau khổ đáng thương, chính là Diễm Đình. Dương Túc Quan lạnh
lẽo trong lòng, xua tay nói:

- Cô nương đừng hiểu lầm…

Tần Trọng Hải cười hì hì nhìn Lư Vân, thấp giọng cười nói:

- Lại có người ăn dấm chua!

Dương Túc Quan thấy hai mắt Diễm Đình đẫm lệ ai oán cũng thấy đau đầu,
không biết nên khuyên giải thế nào.

Hai mắt Diễm Đình rưng rưng, xoay khuôn mặt khả ái sang chỗ khác, vén
áo thi lễ Ngũ Định Viễn, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.