ANH HÙNG CHÍ - Trang 2645

Dương Túc Quan chứng kiến cảnh tượng này thì kinh ngạc. Chàng lắc đầu,
cúi đầu nhìn tiểu thư Cố gia. Chỉ thấy nàng si ngốc nhìn ra ngoài cửa, vẻ
mặt đầy đau khổ.

Dương Túc Quan an ủi:

- Thiến Hề, không ngờ hôm nay sinh ra chuyện như vậy, đã làm cho nàng
sợ hãi. Thật là không phải.

Cố gia tiểu thư chậm rãi lau nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Không có việc gì. Trời đã tối, tôi phải về đây.

Dương Túc Quan thấy nàng bụng đầy tâm sự, trong tâm nghi hoặc nhưng
không dám hỏi lại, đành phải gật đầu.

Lại nói Lư Vân thẳng lao ra cửa, đúng là khó nhịn nước mắt. Hắn thấy
Dương Túc Quan đối đãi với Cố Thiến Hề thân mật, cảm giác bản thân như
đã chết, nội tâm tan thành nhiều mảnh nhỏ, nhớ tới giờ này mình vẫn là tội
nhân cần nhờ Liễu Ngang Thiên Dương Túc Quan xuất lực rửa oan. Hắn há
to miệng muốn kêu gào nhưng yết hầu vừa đau vừa tắc, nói không thành
lời.

Lư Vân chạy như điên, giờ phút này nội công tích tụ, tâm thần kích động.
Thần công phát động, toàn thân như đằng vân giá vũ, nháy mắt liền chạy ra
ngoài thành.

Chợt nghe chân trời truyền đến một tiếng sấm xuân, mưa to lập tức đổ ào
xuống, trút vào trên người.

- Lại là thế này... Năm đó ở Dương Châu cũng là thế này... Ta một người cô
độc đến rồi cô độc đi. . . Ông trời! sao phải để ta gặp lại nàng? Nàng đã là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.