ANH HÙNG CHÍ - Trang 2656

thường mà thôi. Giờ Tần mỗ dẫn quân mã ở đây, đám thỏ đế kia không giúp
ngươi, chúng ta liền tự mình làm cho thống khoái, có gì mà phải ngại ngần?

Lư Vân nghe thì bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra Tần Trọng Hải sớm đã điều tra
lai lịch của hắn. Mắt thấy hắn có chí mà thân khó tiến, liền tới đây xuất đầu
rửa hận dùm một phen. Trong tâm cảm động, hồi tưởng cả đời không ai đối
đãi với với mình tốt như vậy, bất giác Lư Vân ứa lệ, nói:

- Tâm ý của Tần tướng quân, Lư Vân xin tâm lĩnh. Chỉ là ta đã quyết hồi
hương dạy học, tướng quân cần gì khổ tâm như vậy?

Tần Trọng Hải hắc hắc cười lạnh:

- Năm đó ta kéo người huynh đệ nhập bọn, đã đồng ý rửa oan thay ngươi,
đây là ta nợ ngươi, còn nói nhiều làm gì?

Lư Vân lắc đầu nói:

- Huynh là mệnh quan triều đình, có thể nào làm ra chuyện này? Chúng ta
mau trở về thôi!

Tần Trọng Hải không quản nhiều nữa mà đẩy hắn ra, trầm giọng nói:

- Chúng quân tướng nghe lệnh, che mặt vào!

Ba quân dạ ra một tiếng, nhất thời nai nịt che đầu. Tần Trọng Hải quát lên
một tiếng:

- Lên!

Y thúc ngựa lên trước, giơ chân đạp phá cửa lớn huyện nha, gã quan sai gác
đêm nghe tiếng động thì thất kinh, vội vàng vọt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.