ANH HÙNG CHÍ - Trang 2750


Hai người trầm mặc không nói, Liễu Ngang Thiên thì thở dài liên tục. Ngũ
Định Viễn tự biết bản thân quá mức kích động khiến mọi người kinh hãi,
hắn lại thấy áy náy:


- Ta. . . Ta chỉ là không đành lòng nhìn huyết án trầm oan. . . Lúc này mới
nói mấy câu nặng nề, xin đại nhân thứ lỗi...


Hai gối quỳ xuống trước Liễu Ngang Thiên, hắn khóc ròng rằng:


- Xin đại nhân đoái thương cho cả nhà Yến lăng tiêu cục vô tội chết thảm,
tuyệt không thể liên thủ cùng gian thần kia!


Liễu Ngang Thiên đưa tay nâng hắn dậy, nói:


- Điều lo lắng của Định Viễn, không phải là không có lý. Hỏi rằng, ta dựa
vào cái gì mà tự xưng là trung thần hiếu tử? Chính bởi chúng ta không
thông đồng làm bậy cùng tặc tử Giang Sung, ai... Xem ra vẫn phải bàn bạc
việc này kỹ hơn.


Ngũ Định Viễn dập đầu rơi lệ, khóc không thành tiếng nói:


- Đa tạ đại nhân! Cả đời Định Viễn không dám quên đại ân đại đức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.