ANH HÙNG CHÍ - Trang 295

chúng ta!

Nam tử mập mạp kia trong lòng chợt rùng mình nhưng trên mặt bất động
thanh sắc, chỉ "Ừm" một tiếng, nói:

- Ồ! Thì ra là đám chó con tới từ Tây Cương, khó trách sủa loạn như vậy.
Cũng không biết có cắn người hay không!

Hai thiếu nữ ngồi cùng bàn với nam tử mập mạp kia không khỏi bật cười
phì một tiếng.

Lúc này ngay cả Tiền Lăng Dị cũng không nhịn được tức giận, lạnh lùng
thốt:

- Vị bằng hữu kia mồm mép thật là lợi hại, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có
nhường hay không!

Trung niên nam tử kia cười nói:

- Thế gian sao có chuyện người nhường chó? Cẩu nhi đừng ầm ĩ, trái lại
chờ một chút, gia gia cho miếng xương mà gặm.

Nam tử kia thấy đám cử chỉ ngạo mạn của Côn Luân Sơn thì càng thêm tức
giận, không hề có ý chút nhượng bộ.

Ngũ Định Viễn hướng biết thực lực của Côn Luân Sơn, thầm vì người nọ
mà đổ mồ hôi lạnh.

Tinh quang trong mắt Tiền Lăng Dị đại thịnh. Đánh giá vài lần người nọ,
tay nắm chuôi kiếm, trầm giọng nói:

- Người đến là ai? Hãy xưng danh ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.