ANH HÙNG CHÍ - Trang 2976

- Quan gia, mau tới tham kiến Trạng nguyên, cũng thơm lây khí lành một
chút.

Quản gia nuốt nước miếng khan, ngoáy ngoáy tai cho rằng mình nghe
nhầm. A Phúc ở một bên cười ha hả, kêu lớn:

- Tiểu dân to gan! Thấy Trạng nguyên A Vân đại nhân, còn không mau quỳ
xuống!

Quản gia kinh nghi bất định, lại thấy triều phục trên người Lư Vân thì sợ tới
hồn phi phách tán, nhớ lại chuyện cũ liền sầu thảm nghĩ rằng:

“Xong rồi! Nếu hắn còn mang oán nhớ thù, nhất định ta sẽ đại họa lâm
đầu!”

Mắt thấy Lư Vân khẽ gật đầu với mình. Quản gia run rẩy cả người, cười
khổ một tiếng, thấp giọng chào:

- Lư công tử.

Quản gia khi xưa cao ngạo, giờ này lại ăn nói khép nép như sợ có nửa điểm
đắc tội. Lư Vân cười ha hả:

- Hai năm không gặp, quản gia vẫn không thay đổi!

Lời này không biết là chê cười hay khen quản gia nịnh bợ như xưa. Quản
gia cười gượng vài tiếng, kêu bận cuống lên rồi ôm đầu lủi đi như chuột.

Đi tới sảnh trên, hai người ngồi xuống. Cố Tự Nguyên liền hỏi:

- Giờ con đang ở đâu? Vẫn tại khách điếm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.