Chỉ nghe nàng lật xem, không vội xé thư để đọc.
Lư Vân thầm thở dài: “Ai... Không biết là công tử nhà nào theo đuổi nàng,
khanh khanh thiếp thiếp, ghê tởm bậc này mà cũng viết ra được”
Lại nghe Cố Thiến Hề kêu to một tiếng duyên dáng:
- Lư Vân... Thì ra là chàng...
---0---
Chú: (1) Đời Xuân Thu, vua Tấn Văn Công nước Tấn, gặp loạn phải bỏ
nước lưu vong, nay trú nước Tề, mai trú nước Sở. Bấy giờ có một người
hiền sĩ tên là Giới Tử Thôi, theo vua giúp đỡ mưu kế. Một hôm, trên đường
lánh nạn, lương thực cạn, Giới Tử Thôi phải lén cắt một miếng thịt đùi
mình nấu lên dâng vua. Vua ăn xong hỏi ra mới biết, đem lòng cảm kích vô
cùng. Giới Tử Thôi theo phò Tấn Văn Công trong mười chín năm trời, cùng
nhau trải nếm bao nhiêu gian truân nguy hiểm. Về sau, Tấn Văn Công
giành lại được ngôi báu trở về làm vua nước Tấn, phong thưởng rất hậu cho
những người có công trong khi tòng vong, nhưng lại quên mất công lao của
Giới Tử Thôi. Giới Tử Thôi cũng không oán giận gì, nghĩ mình làm được
việc gì, cũng là cái nghĩa vụ của mình, chớ không có công lao gì đáng nói.
Vì vậy về nhà đưa mẹ vào núi Điền Sơn ở ẩn. Tấn Văn Công về sau nhớ ra,
cho người đi tìm. Giới Tử Thôi không chịu rời Điền Sơn ra lĩnh thưởng,
Tấn Văn Công hạ lệnh đốt rừng, ý muốn thúc ép Giới Tử Thôi phải ra,
nhưng ông nhất định không chịu tuân mệnh, rốt cục cả hai mẹ con ông đều
chết cháy. Vua thương xót, lập miếu thờ và hạ lệnh trong dân gian phải
kiêng đốt lửa ba ngày, chỉ ăn đồ ăn nguội đã nấu sẵn để tưởng niệm (khoảng
từ mồng 3 tháng 3 đến mồng 5 tháng 3 Âm lịch hàng năm).