ANH HÙNG CHÍ - Trang 3097

An Đạo Kinh than thảm một tiếng:

- Xong rồi! Ma đầu kia gian hoạt biết bao, không cho chúng ta liên hệ ra
bên ngoài.

Sắc mặt Lưu Đức thảm đạm, thấp giọng hỏi:

- Làm sao bây giờ? Chúng ta cứ ngồi chờ chết như vậy sao?

An Đạo Kinh nhíu mày khổ tư. Tát Ma võ công rất cao, tùy thời có thể phá
xe giết người. Giờ bên hắn chỉ có ba hảo thủ, đám thuộc hạ còn lại võ nghệ
có hạn, liều mạng cũng không đỡ được quái vật. Trong lòng suy tư, trên tay
lại không nhàn rỗi, An Đạo Kinh cởi thẻ tre trên chân con chim đã chết,
ném vào dòng suối nhỏ bên chân cho trôi theo dòng nước. Mong sao có
hương dân bá tánh nhìn thấy, sẽ đưa giấy cầu viện đến dịch trạm.

Trần Toàn cùng Lưu Đức nghĩ đến tánh mạng bị đe dọa, chân mày đều nhíu
chặt, thần thái đầy vẻ bi thương.

An Đạo Kinh thấy bọn họ sợ hãi, thoáng chốc hừ một tiếng, phấn chấn nói:

- Mọi người đừng hoảng hốt, ngoài ba mươi dặm có Ưng Hiểm Hạp, địa thế
cực hiểm nên triều đình có đặt dịch trạm. Quân coi giữ chừng năm trăm
người, chúng ta liền đại chiến tại đó!

Vừa nói vừa vỗ mạnh vào vai hai gã đồng sự, động viên rằng:

- Hươu chết về tay ai, còn chưa biết đâu!

Mắt thấy Trần Toàn, Lưu Đức vâng vâng dạ dạ, An Đạo Kinh đã có chủ ý.
Vừa đến Ưng Hiểm Hạp, lão huynh hắn liền bôi mỡ vào lòng bàn chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.