ANH HÙNG CHÍ - Trang 3107

- Ngũ Định Viễn! Sao ngươi chết sớm như vậy? Ngươi không phải là Thiên
Sơn truyền nhân ‘con mẹ nó’ gì đó sao? Mau đứng lên hoàn thủ đi!

Giờ phút này, trong điếm chỉ còn lại An Đạo Kinh lẻ loi một mình. Mắt
thấy không còn đường sống, ngoài việc rút đao ngăn địch thì không còn
sinh cơ nào khác. An Đạo Kinh tim đập chân run, ầm ĩ kêu to. Thoáng chốc
xuất bảo đao, chuẩn bị buông tay đại sát một hồi.

Tát Ma cười lạnh liên tục. Hai bàn tay cùng bóp lại, tiếng xương kêu răng
rắc, ánh mắt hung ác khó tả. An Đạo Kinh thấy bộ dáng như ác quỷ này, bất
giác toàn thân phát run, dũng khí mới rồi lại vứt đến lên chín từng mây,
thầm than: "Làm sao bây giờ? Ta thật sự phải liều mạng sao?"

Mắt thấy quái vật từng bước đi tới, đột nhiên khuôn mặt An Đạo Kinh lộ vẻ
vui mừng, chỉ vào hậu đường kêu lên:

- Ngũ Định Viễn, mau! Mau! Mau đứng lên đánh hắn!

Nghe Ngũ Định Viễn còn sống, Tát Ma bất giác cả kinh, vội vàng quay đầu
nhìn lại. Ngũ Định Viễn đã đứng lên rồi sao? Ra là vẫn nằm không nhúc
nhích trên đất như đã chết.

Tát Ma quay đầu trở lại. Đã thấy An Đạo Kinh cầm đao trên tay, đang muốn
đâm vào người mình, xem ra người này vô cùng giảo hoạt. Tát Ma khinh
miệt cười lạnh, dùng sức tát một bạt tai, đánh An Đạo Kinh ngã vật xuống
đất. Chưởng này lực đạo nặng nề, đánh cho má phải của An Đạo Kinh sưng
vù đến không mở nổi mắt.

An Đạo Kinh nằm úp sấp trên đất. Mắt thấy Tát Ma cất bước lại muốn giết
mình, hắn vội vàng phun ra mấy cái răng, cười bồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.