- Hèn hạ vô sỉ như thế, đừng trách ta nặng tay.
Tát Ma thấy hắn trúng tiêu độc mà vẫn còn sống, như thế có khác gì loài
quái vật bất tử. Gã cả kinh gầm nhẹ liên tục, nhảy ra sau một bước.
Ngũ Định Viễn ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cuồng khiếu. Nội lực trùm
đến, tất cả cương tiêu trên người bị văng ra trên đất. An Đạo Kinh trợn mắt
nhìn lại, chỉ thấy vết thương trên người Ngũ Định Viễn rất nông. Xem ra
hắn có nội lực hộ thể, chưa từng bị tổn thương. Trận này long tranh hổ đấu
còn tiếp diễn.
Hai mắt Ngũ Định Viễn trợn tròn, cởi bao tay sắt xuống, lạnh lùng nói:
- Gian tặc! Cho là ta không dám giết người sao? Hôm nay cho ngươi thấy
qua bản lĩnh thực sự của Ngũ mỗ!
Trong đêm tối, Ngũ Định Viễn trừng mắt nhìn về Tát Ma, chỉ thấy cánh tay
phải vừa lộ, đã lóe lên ánh sáng xanh biêng biếc như loài quỷ quái. Tát Ma
không biết cánh tay tím nọ là thế nào, sửng sốt một hồi lâu mới định tiến
lên tranh tiên cơ.
Ngũ Định Viễn ngửa mặt lên trời kêu:
- Hư Không Tử!
Hắn hô ba chữ, hữu chưởng chém ra. Một đạo sáng tím rời chưởng bay đi,
chính là thức mở đầu trong Phi La Tử Khí, Hư Không Tử!
Truyền nhân Thiên Sơn lần đầu sử xuất võ học chính tông. Tử quang lóe
lên, chỉ nghe "A" một tiếng hét thảm, Tát Ma ôm mặt lăn lộn dưới đất, An
Đạo Kinh vuốt vuốt hai mắt, trợn mắt há mồm, không biết chuyện gì đã xảy
ra. Ngũ Định Viễn đứng ở một bên, lạnh lùng thốt: