- Dù không biết ngươi là thần thánh phương nào, có điều mấy lần ra sức hạ
sát thủ, hành vi hèn hạ. Hôm nay ta không xử tử ngươi ngay tại chỗ, không
biết còn hại bao nhiêu người nữa.
Đang khi nói thì giơ cánh tay phải lên, nhìn xa giống như móng vuốt của
rồng.
Giờ phút này thắng bại đã định, Ngũ Định Viễn cởi bao tay sắt, Tát Ma thấy
không địch lại, giờ hỏi làm sao tận trừ gông xiềng, chạy khỏi long trảo? Tát
Ma biết võ công địch nhân vượt xa bản thân mình tưởng tượng. Không dám
ham chiến, gã liền chạy ra ngoài điếm. Ngũ Định Viễn sao có thể buông
tha? Hai chân điểm một cái liền đuổi theo. An Đạo Kinh là hạng cỏ dại ở
đầu tường, ngã theo chiều gió. Vừa thấy có tiện nghi, cũng cấp bách rời
điếm theo đuôi.
Ra ngoài khách điếm, đã thấy Tát Ma tiện tay một trảo, tóm lấy một thứ, chỉ
lạ là sao Ngũ Định Viễn phải kinh ngạc dừng bước? Trên tay Tát Ma, không
phải thần binh lợi khí gì mà là một lão nhân, một lão hương dân khốn cùng
vô tội. Tát Ma cười hắc hắc, ghì cổ lão nhân kia, ánh mắt lộ đầy vẻ hung
tàn. Chỉ cần Ngũ Định Viễn tiến lên một bước, sẽ vặn gãy cổ lão nhân kia.
Xem ra người này hèn hạ vô sỉ, nham hiểm vượt xa người thường.
Tát Ma khì khì cười lạnh, chỉ tay về Ngũ Định Viễn, ý bảo hắn thối lui. Ngũ
Định Viễn không dám làm trái, đành lui về sau một bước.
Tát Ma thấy mưu kế đã thành, khóe miệng nhếch lên, đang tính tới hiểm
chiêu bất ngờ để thủ thắng. Lúc này An Đạo Kinh chạy đến, thấy lão hương
dân nọ thì sợ hãi kêu một tiếng:
- Lưu tổng quản! Sao cũng ở đây?