Ưng Hiểm Hạp dài ba mươi dặm, chính là một con đường tắt thông tới kinh
thành. Gọi là lối tắt, tất có thương khách tụ tập. Quả nhiên nơi cửa hạp cốc
ồn ào tiếng người. Kẻ bán hàng, thăm bạn, cầu quan, thương lữ hướng về
kinh thành nối liền không dứt, chen đẩy đầy trấn nhỏ. Quán rượu lớn nhất
nơi đây gọi là Tiểu Oanh Lâu, chiếm địa lợi nên làm ăn may mắn, khách
quý chật nhà.
Tiểu Oanh Lâu, ý nghĩa như tên, bên trong có không ít oanh oanh yến yến.
Mỗi khi hoàng hôn, rất nhiều khách phương xa nghỉ trọ tại đây. Mọi người
vung tiền như rác, ăn uống hát ca, đầy vẻ xa hoa.
Hôm nay, trên trấn bỗng xuất hiện một quái khách.
Người này mặc bộ hồng y, có thân hình uy vũ, sắc mặt vàng sẫm, vừa nhìn
liền biết là người Mông Cổ. Thực ra người này cao lớn không đến mức làm
người ta sợ hãi, sở dĩ làm lòng người phát lạnh là bởi ánh mắt của gã,
dường như không phải của con người.
Người này vừa tới cửa Tiểu Oanh Lâu, chưởng quỹ liền biết có nhân vật
đáng sợ tới. Y mở quán buôn bán vài chục năm, nhãn quang nhận biết các
hạng người là không thể thiếu, trong lòng cầu khẩn người này đừng có đi
vào.
Việc không như ý nguyện trên đời rất nhiều. Bình thường muốn khách quan
vào cửa, dập đầu cũng không ai để ý. Đến lúc hung thần ác sát muốn vào,
đuổi cũng không xong. Khi thấy quái khách nọ nhảy vào trong điếm đưa tay
gõ bàn, chưởng quỹ thầm kêu khổ, chỉ cảm thấy vận đen tận trời. Lại không
thể bỏ mặc, y khẩn trương đi qua, ngẩng đầu cười bồi.
Lúc này, bỗng dưới chân như giẫm phải cái gì dính dính nhớp nháp.
Chưởng quỹ cúi đầu nhìn, thấy bên cạnh giày có vết máu hãy còn chưa khô.