ANH HÙNG CHÍ - Trang 3111

Hai nắm đấm chạm nhau, tạo ra tiếng ầm ầm. Chỉ nghe Tát Ma lớn tiếng
kêu thảm, năm ngón tay phải đầy máu tươi văng khắp nơi, các khớp ngón
tay đã bị đánh nát bấy!

Tính tình Tát Ma dũng mãnh, trọng thương lại không lùi bước. Chỉ nghe gã
hú lên quái dị, tung chân đá ra, thẳng tới mặt Ngũ Định Viễn. Ngũ Định
Viễn nghiêng thân tránh ra. Trong sát na này, Tát Ma cười lạnh một tiếng,
vừa ưỡn ngực một cái thì mười cây cương tiêu từ trong lòng bắn ra, toàn bộ
cắm vào trên người Ngũ Định Viễn.

Biến cố chợt nổi, An Đạo Kinh thấy vậy trợn mắt há mồm. Khi Tát Ma để
mặc cho hắn bắt sống, nghĩ rằng với thân phận tông sư như thế, người này
sẽ không dấu diếm ám khí nên mới không soát người. Không nghĩ đối
phương hèn hạ thành tánh, trên người dấu diếm huyền cơ bực này. Nhìn
cương tiêu hình chữ thập có màu đỏ thẫm, hẳn là nhuộm đầy kịch độc, đáng
thương cho Ngũ Định Viễn khó giữ tánh mạng.

Lúc này hai mắt Ngũ Định Viễn nhắm nghiền, trên người cắm đầy cương
tiêu. An Đạo Kinh thấy môi hở răng lạnh. Đại thế đã mất, dù trước kia hai
người có hiềm khích nhưng lần này cùng chung cường địch, vô hình trung
sinh ra một chút tình nghĩa, bất giác An Đạo Kinh ngoảnh đầu qua một bên
thở dài.

Tát Ma thì cười ha hả, bị Ngũ Định Viễn đánh cho mặt mũi bầm dập, trong
lòng gã hận cực nhưng cuối cùng lấy chiêu thức hèn hạ đánh bại cường
địch, làm nhục đối phương một phen, cũng coi như là sảng khoái. Gã giẫm
chân bước về phía trước, chiếu theo tập tục Mông Cổ, muốn lấy đầu Ngũ
Định Viễn làm chiến lợi phẩm.

Đang muốn xuống tay, chợt thấy Ngũ Định Viễn mở hai mắt, bạo xạ ra tinh
quang, lạnh lùng thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.