Ngũ Định Viễn bị đụng đến vô tri vô giác, không biết cao thấp thế nào. Tát
Ma không chút thả lòng, tóm lấy tóc hắn rồi nhấc đầu lên, lại dùng sức quật
xuống dưới đất. Tiếng bịch bịch vang lên cùng gạch vỡ đá nát. Đất cát bắn
ra bốn phía, Ngũ Định Viễn mặt đầy máu tươi, dĩ nhiên đã rơi vào hôn mê.
Tát Ma biết Ngũ Định Viễn chịu đòn rất tốt, sợ thế này còn chưa lấy được
mạng hắn. Tay trái lập tức tóm cổ, nhấc Ngũ Định Viễn lên cao, tiếp theo
một quyền nặng nề đánh vào giữa nơi tạng phủ yếu hại.
Ngũ Định Viễn trúng quyền này, thân thể tựa như diều đứt dây, bắn thẳng
vào hậu đường khách điếm.
Tát Ma đánh bại cường địch, nhất thời ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, tiếp
theo xoay người đi tới chỗ An Đạo Kinh. An Đạo Kinh vừa kinh vừa sợ,
vừa vội vừa tức, lớn tiếng kêu lên:
- Ngũ Định Viễn! Sao ngươi chết sớm như vậy? Ngươi không phải là Thiên
Sơn truyền nhân ‘con mẹ nó’ gì đó sao? Mau đứng lên hoàn thủ đi!
Giờ phút này, trong điếm chỉ còn lại An Đạo Kinh lẻ loi một mình. Mắt
thấy không còn đường sống, ngoài việc rút đao ngăn địch thì không còn
sinh cơ nào khác. An Đạo Kinh tim đập chân run, ầm ĩ kêu to. Thoáng chốc
xuất bảo đao, chuẩn bị buông tay đại sát một hồi.
Tát Ma cười lạnh liên tục. Hai bàn tay cùng bóp lại, tiếng xương kêu răng
rắc, ánh mắt hung ác khó tả. An Đạo Kinh thấy bộ dáng như ác quỷ này, bất
giác toàn thân phát run, dũng khí mới rồi lại vứt đến lên chín từng mây,
thầm than: "Làm sao bây giờ? Ta thật sự phải liều mạng sao?"
Mắt thấy quái vật từng bước đi tới, đột nhiên khuôn mặt An Đạo Kinh lộ vẻ
vui mừng, chỉ vào hậu đường kêu lên: