ANH HÙNG CHÍ - Trang 3142

Lư Vân nghe lời này, nhớ tới ngày đó Dương Túc Quan nói chuyện cùng ý
trung nhân trong quán trà, nhất thời tâm đầy chua chát khó chịu. Chỉ một
thoáng, hắn ngoảnh đầu sang một bên, lui ra một bước.

Cố Thiến Hề biết tình lang ghen đến lợi hại. Hối hận là đã lỡ lời, nàng
nhanh chóng đi tới, ngóng nhìn Lư Vân rồi nhẹ giọng than:

- Lời nói gió thoảng, đã khiến chàng tức giận?

Lư Vân cúi đầu nói:

- Thiến Hề, nàng nói thật đúng. Nhân phẩm của Dương lang trung tốt như
vậy, nàng lại vui mừng như thế. Sao còn phải làm khó bản thân, ở một chỗ
cùng ta?

Cố Thiến Hề nhẹ nhàng mà nói:

- Chàng có nét tốt của chàng, người đó dù cường thịnh gấp mười, cũng
không liên quan đến ta.

Lư Vân than nhẹ một tiếng, hắn nhìn ra những cánh buồm lui tới xa xa, ngơ
ngơ ngẩn ngẩn nói:

- Thiến Hề, từ khi biết về Dương lang trung, ta đã không muốn tranh chấp
thứ gì cùng hắn... Ta không phủ nhận là có một phần ham thích nhỏ, nhưng
chẳng qua với tính tình cứng rắn của người đọc sách. Những vật ngoài thân,
ta chỉ muốn từ xa mà quan sát, ai... Nhân sinh trên đời vốn không như ý,
nếu không buông được ham muốn, phải làm sao để vượt qua đây?

Cố Thiến Hề nghe lời lẽ đầy sầu não, lập tức mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn
rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.