ANH HÙNG CHÍ - Trang 41

Đứa bé vui vẻ gật gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt, liền đưa tay tiếp nhận.

Đột nhiên ngay lúc này trên cồn cát truyền đến một tiếng hét thảm thiết,
xuyên phá trường không. Thiếu phụ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này nhất
thời vô cùng hoảng sợ, bình mứt táo trên tay rơi xuống đất, hai chân mềm
nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Hài tử kia quay đầu lại nhìn cồn cát, lớn tiếng nói:

- Mẫu thân! Đó là tiếng của phụ thân!

Thiếu phụ sợ đến mức mặt không còn chút máu, nàng há miệng, ngẩng đầu
nhìn cồn cát, không biết làm như thế nào cho phải.

Hài tử kia nói:

- Chúng ta mau đi xem, nói không chừng phụ thân xảy ra chuyện gì rồi!

Vừa nói vừa cất bước chạy lên cồn cát.

Thiếu phụ bất ngờ giật mình tỉnh lại, cả kinh kêu lên:

- Tiểu Bảo mau trở lại! Đừng có chạy lung tung a!

Thiếu phụ thấy nhi tử tùy tiện chạy lên cồn, lập tức cũng không màng an
nguy vội đuổi theo, trong lòng âm thầm cầu khẩn: “Bồ Tát phù hộ, cầu xin
trượng phu nhà con không bị làm sao, để một nhà ba người chúng con bình
an đến Tây Lương..." Trong khoảnh khắc đã nước mắt lưng tròng, trong
lòng càng thêm bất ổn không yên.

Tiểu nam hài thật nhanh, đã chạy đến trên đỉnh cồn cát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.