ANH HÙNG CHÍ - Trang 39

- Nương tử đừng sợ, nơi này hoang vu như thế, sao có thể có thổ phỉ? Nàng
chỉ cần cẩn thận ngồi đây chờ ta hỏi đường trở về, hiểu chưa?

Hắn đưa tay vén sợi tóc mai của thê tử, trên mặt lộ khí khái nam tử hán, tựa
hồ thân thể gầy gò cũng cường tráng hơn rất nhiều.

Thiếu phụ khuyên nhủ:

- Hay là cẩn thận, đừng đi nữa! Nghe nói trên đường đến thành Tây Lương
vạn phần nguy hiểm, chúng ta cẩn thận đề phòng cũng không thừa.

Hán tử kia vuốt vuốt thanh đao, cười nói:

- Đừng sợ đông sợ tây như vậy. Nếu thật có sự, ta liều mạng cũng sẽ bảo vệ
nàng cùng hài tử.

Thiếu phụ nhìn khuôn mặt tươi cười đầy của trượng phu, trong lòng ngơ
ngẩn, mãi đến lúc này mới nhớ, tại sao khi xưa nàng lại chịu gả cho một
nam nhân dáng mạo tầm thường, một kẻ nghèo trắng hai tay như vậy. Qua
một lúc, nàng lau nước mắt, cười lớn nói:

- Được, nghe chàng nói êm tại như vậy, ta cũng yên tâm! Chàng đi nhanh
về nhanh, đừng nên chậm trễ.

Hán tử kia cất tiếng cười to, dắt đao vào bên hông, tiến về phía cồn cát.

Thiếu phụ nắm chặt tay con trai, hai người cùng ngồi xuống đất. Trong sa
mạc chỉ còn tiếng gió lùa, vẫn quẩn quanh bên mẫu tử hai người. Thiếu phụ
nhìn bóng dáng trượng phu khổ cực leo lên cồn cát, trong lòng sầu lo vô
hạn. Mấy chục dặm đại mạc hoang vu này không có người ở, nếu quả thực
trượng phu có gì ngoài ý muốn, nếu nơi này thật sự có kẻ xấu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.