ANH HÙNG CHÍ - Trang 462

"Nhà Tống mất nước không phải buông thả võ công, luận điều thứ nhất là
không chiếm lại được mười sáu châu Yên Vân, thứ hai là do vận số, e rằng
không phải không dám chiến.

Các dị tộc phía Bắc cường thịnh, võ công còn hơn cả Hán Đường. Liêu Kim
mấy chục năm nhòm ngó mặt Nam, Đông thì có Cao Lệ, Tây thì các phiên
vương cát cứ, vậy thì có thể đối phó thế nào?? Hậu Tấn bỏ đất Yên Vân,
sau này Bắc Tống không lo thu lại, đây là mối họa thứ nhất. Người Hồ du
mục, quân dân cùng ở một chỗ, tạo nên sức mạnh to lớn. Đây là mối họa
thứ hai."

Cố Tự Nguyên trong lòng thầm kinh ngạc, lại đọc tiếp:

"Đời nhà Hán dùng Hán chế, quân lệnh nhất thống, pháp định môn quy
nghiêm ngặt, chính là ba điều thành công vậy. Tống tuy có anh hùng như
Dương Nghiệp, Nhạc Phi, nhưng với tài trí của một hai người thì có thể
phản kháng sao? Tống dùng Đường chế thiết định Tiết Độ Sứ, có đặt phủ
binh nhưng không ở nơi hiểm yếu thì có tác dụng gì? Đến khi lui về Nam,
mặc dù Vua sợ thần yếu nhưng nhờ vào Trường Giang hiểm yếu, đã bắc
kháng Mông Cổ mấy chục năm. Tại Quan Trung, toàn bộ lão bá tánh Đại
Tống đại kháng thiết kỵ của Mông Cổ, cả nước ai ai cũng không màng sinh
tử, sao thể nói là thời Tống văn nhược? Đây phải bàn về Tống đã mất đại
thế, chính là Tống để mất đi Yên Vân, mất đi thiên mệnh ở phía Bắc a!"

Cố Tự Nguyên càng xem càng kinh hãi. Lão ra đề mục này chỉ là muốn
xem cách hành văn của Lư Vân. Xem hắn có biết văn chương không, không
ngờ được hắn lại có kiến giải thực sự. Cố Tự Nguyên thầm gật đầu, nhìn về
người tuổi trẻ này thật lâu.

Lư Vân thấy Cố Tự Nguyên không nói một câu, sợ rằng lão không để văn
vẻ của mình vào trong mắt, vội nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.