ANH HÙNG CHÍ - Trang 497

Nhị di nương thấy hắn yên lặng không nói gì, cho rằng hắn đã sợ mình, liền
cười lạnh nói:

- Họ Lư kia, ta nhắc nhở ngươi trước, ngày sau nếu ngươi dám mở miệng
nói một câu với phu nhân hay tiểu thư thì đừng trách di nương nặng tay, sẽ
đem ngươi đuổi ra khỏi phủ, ngươi nghe rõ chưa?

Lửa giận dâng lên trong lòng Lư Vân, hàm răng cắn chặt vào nhau kêu
thành tiếng. Dù năm xưa hắn bị bỏ vào ngục thì trong tâm cũng không khó
chịu như vậy. Đối với một văn nhân như hắn, bị người cho là một kẻ hèn hạ
thì còn thống khổ hơn nỗi đau đớn về xác thịt rất nhiều.

Nhị di nương lớn tiếng nói:

- Ta mới vừa nói cái gì, ngươi nói lại cho ta nghe thử coi.

Lư Vân cố gắng đè lửa giận trong lòng, nói:

- Nhị di nương muốn ta không được mở miệng trước mặt phu nhân hay tiểu
thư.

Nhị di nương thấy hắn xanh mặt, như đang sợ hãi nàng thì cười nói:

- Tiểu tử, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, biết bản thân chỉ là một hạ
nhân thì di nương sẽ cho ngươi chỗ tốt, nghe rõ ràng chưa?

Ngón tay khẽ chọc vào cằm Lư Vân, cười nói:

- Nhìn ngươi cũng rất anh tuấn a!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.