ANH HÙNG CHÍ - Trang 516

Quản gia nói:

- Ngươi chỉ là một người ngoài, vô duyên vô cớ bị người ta đánh nặng như
vậy, theo lý ngươi nên ghi hận mới đúng. Chỉ là ta khuyên ngươi một câu.
Ngươi đừng nên đắc tội với di nương, nếu không chắc chắn nàng sẽ khiến
ngươi chết đi sống lại, chỉ sợ chống đỡ không tới mười ngày nửa tháng a!

Lư Vân mỉm cười nói:

- Quản gia, là di nương bảo ngươi làm thuyết khách sao? Đây chính là một
việc khổ sai đó.

Quản gia đỏ mặt lên, nói:

- Ngươi biết là tốt rồi. Di nương bây giờ đã bồi thường bạc cho ngươi,
ngươi còn oán thán cái gì đây? Coi như đã xong! Chúng ta làm hạ nhân, số
phận chính là như vậy.

Lư Vân nhìn bộ mặt khôn khéo của quản gia, thở dài nói:

- Quản gia, ngươi thay người làm việc như vậy, chỉ sợ bản thân cũng không
dễ chịu!

Quản gia kia không ngờ Lư Vân lại nói như vậy, trên mặt hiện tia sầu não
nói:

- Lư Vân, ta xem ngươi cũng là người thông minh, Bùi gia thiếu gia là
khoái tế (1) tương lai của Cố phủ, ngươi đã hiểu chưa! Cứ xem như lão gia
yêu thương ngươi, đồng ý xuất đầu cho ngươi, ngươi cũng cần gì vì việc
này mà để người tổn thương hòa khí cùng nữ tế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.