ANH HÙNG CHÍ - Trang 517

Trong lòng Lư Vân hiểu rõ thì than một tiếng, nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm khó cho lão gia.

Vừa nói vừa đem ngân phiếu hai mươi hai lượng trả lại cho quản gia, nói:

- Ngươi đem tiền này trả lại cho Nhị di nương, nói cho nàng biết Lư Vân
này tâm lĩnh.

Quản gia biết tiền công của Lư Vân ít ỏi, không ngờ hắn lại không nhận số
bạc lớn thế này, thầm nghĩ:

- Người này quả nhiên có điểm khác lạ, khó trách lão gia thích hắn như vậy.

Quản gia trầm ngâm trong chốc lát, nói:

- Được rồi! Ta đem tiền này trở về trả lại. Ngươi nghỉ ngơi một thời gian, sự
tình trong thư phòng ta sẽ cho người giúp làm ngươi.

Trong tâm quản gia lại hạ quyết tâm, muốn đem hai mươi hai lượng này
nuốt trôi đi.

Lư Vân nhìn theo bóng dáng quản gia, chợt thấy đối phương cũng rất đáng
thương. Cái thân hạ nhân không phải đều như vậy sao? Hắn thầm nghĩ: "Ta
cứ như vậy sống nhờ trong nhà Cố bá bá cả đời sao? Làm một kẻ mặc cho
người ta đánh, cười mắng là hạ nhân sao?"

Trong lòng Lư Vân đang bi phẫn, đột nhiên nghĩ đến nụ cười hiền lành của
Cố Tự Nguyên. Chợt nghĩ không phải hắn không bỏ được chuyện Cố Tự
Nguyên muốn đề bạt hắn, cũng không phải không bỏ được cuộc sống tại
Dương Châu. Là hắn không bỏ cảm giác thân tình, cảm giác ấm áp của phụ
mẫu đã mất mà hắn đến nay chưa từng một lần được hưởng. Nhưng trên đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.