ANH HÙNG CHÍ - Trang 547

Chỉ thấy sáng sớm sương khói mơ hồ, khắp nơi chim kêu thật êm tai, hoa
nở thật thơm nức, bóng dáng lão cái đã không còn.

Lư Vân thất vọng quay về phủ. Trên đường hồi tưởng tâm pháp của lão cái
truyền lại thì trong lòng vui mừng vô hạn, ngộ ra thêm mỗi điều thì càng
thêm cảm kích. Chỉ không biết lai lịch cùng mục đích của đối phương, nghe
ý tứ lại như có biết hắn.

Lư Vân thầm nghĩ: "Vị lão trượng này không rõ lai lịch, xuất hiện khi ta
trong tuyệt cảnh, coi như là trời cao phái tới chỉ điểm ta. Muốn ta rõ ràng
đạo lý trời không tuyệt đường người. Vậy ta gọi bộ này nội công là ‘Vô
Tuyệt Tâm Pháp’!"

Lư Vân ngộ được tâm pháp thì nội lực tiến triển rất nhanh, trong thời gian
ngắn ngủi mà cảm thấy thủ kình càng lúc càng lớn. Chỉ mấy ngày mà không
ngờ tiến triển như cả nửa năm, tự biết càng khổ luyện thì nội lực càng tinh
tiến. Có điều hồi tưởng ngày ấy bị đòn hiểm của Bùi Thịnh Thanh, rõ ràng
quyền cước của hắn vẫn chưa tinh thạo. Hắn quyết định khổ luyện từ đầu,
mỗi ngày liền tìm nơi không người luyện "Vô Song Liên Quyền". Quyền
pháp này trọng ý không trọng chiêu, rất hợp với tính tình Lư Vân. Khiến cả
ngày hắn múa quyền đánh chưởng đến quên cả trời đất, quên đi đủ loại
nhục nhã mà Nhị di nương đã gây ra.

Một ngày này, Lư Vân đang ở trong phòng khổ tư tâm pháp võ học, hắn
thấy sắc trời đã tối liền thắp nến. Chợt tồn ý kịch liệt, bất giác khoa tay múa
chân đánh ra một chưởng. Tức thời trong phòng trở nên tối đen, không ngờ
chưởng phong đánh tắt nến.

Lư Vân cả kinh, thầm nghĩ: "Ta tiện tay một chưởng, lại có lực đạo lớn như
vậy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.