ANH HÙNG CHÍ - Trang 686

Hai đại cao thủ của Côn Luân xuất thủ mà không trụ nổi một chiêu đã bị
đánh bại, Kim Lăng Sương thân là nhị sư huynh, không thể không ra mặt. Y
ra lệnh cho môn nhân lui xuống, tiến lên trước trầm giọng nói:

- Chư vị bằng hữu, tại hạ là Côn Luân Kim Lăng Sương, tệ phái có chút tư
sự cần giải quyết ở đây, thỉnh chư vị tạm dời đi cho.

Mấy câu này đã nhún nhường hết sức, bỏ qua cả chuyện môn nhân bị đả
thương mà cầu tình, coi như đã nể mặt đối phương lắm rồi. Ai ngờ đám
người kia vẫn một đường đi tới, không rõ là không nghe thấy hay không để
hắn vào mắt, Kim Lăng Sương lặp lại một lần nữa nhưng vẫn không ai để ý.

Kim Lăng Sương ngồi ở vị trí thứ hai của Côn Luân Sơn nhiều năm, có khi
nào lại để kẻ khác xem nhẹ thế này? Y hừ lạnh một tiếng thầm vận công,
thoáng chốc thân kiếm đã được một bao bọc bởi một lớp băng mỏng. Lúc
này dù trời đã vào thu nhưng muốn dùng nội lực ngưng tụ thành tầng băng
thế này, không phải ai cũng có khả năng như vậy. Đám người Côn Luân
thấy công lực của y đến mức này, toàn bộ đều chấn kinh.

Gió thu thổi tới đem lá rụng bay khắp con ngõ tối, đám người kia lại xem
Kim Lăng Sương như không tồn tại, vẫn chậm rãi bước đều tới. Kim Lăng
Sương không nhiều lời nữa, tay vừa động liền đâm thẳng một kiếm vào
giữa ngực của tên đầu trọc lúc nãy.

Người nọ vẫn mang bộ mặt không chút biểu cảm, không có ý tránh né. Kim
Lăng Sương cười lạnh:

- Dựa vào chút công phu tà môn của ngươi cũng muốn diễn trò trước mặt
lão phu? E là ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi.

Mũi kiếm vừa cắm vào ngực tên kia. Kim Lăng Sương hét lớn một tiếng:
“Ngã!” Kiếm Hàn phát ra, liền có một luồng nội lực vô cùng âm hàn phá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.